nó nhận ra yêu không phải tất cả |
Cuối cùng thì nó cũng đã nhận ra nó mất anh ,mất mãi mãi vĩnh viễn ,điều mà nó đã định không tin.
Nó khóc như một đứa trẻ không tìm thấy mẹ , cứ thế nước mắt nó tuôn lã chã , nó mặc định cho nước mắt cứ thế rơi, nó hiểu rằng nó đang xả những uất ức nghèn nghẹn, nó đã chất chứa trong lòng bao ngày qua nó đã khổ sở kìm nén.
Nó trở về nhà chui vô giường và nằm thiếp đi vì mệt ,trong giấc mơ nó gặp anh .
Anh !! Anh dừng lại " Dừng lại "
Tiếng nó rơi lỏm thỏm, còn anh cứ thế bước đi như nó không hề tồn tại , nó cố đuổi theo anh " kéo anh lại như ngày xưa nó chơi trò ú òa mỗi khi nó trốn anh rồi anh không tìm thấy "
Em đừng theo anh nữa được không ? Và đừng cố hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn nữa !
Anh gào lên ném cho nó cái nhìn quắc lạnh .....!
Mưa rơi xối xả nó thu mình lành lạnh ,mở choàng mắt nó thấy chỉ là giấc mơ ,một giấc mơ có thật vì nó biết nếu nó gặp anh thì anh cũng đối xử với nó như vậy ...!
Nó đỗ đại học ngày nhận được giấy báo, nó háo hức muốn được nhập học ngay nhưng cũng lo lắng không kém.
Những ngày đầu lạ lẫm, cuối cùng nó cũng đã thích nghi được hoàn cảnh khi mà lần đầu tiên xa bàn tay chăm sóc của mẹ, nó có những người bạn mới và những mối quen biết mới, nó đã nguôi ngoai nỗi buồn cũ .
" Nó bất ngờ khi nhận ra anh cũng học cùng trường với nó, mọi ký ức ùa về làm tim nó đau nhói ! Vẫn ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy và nụ cười ấy, nó thấy như hoàn cảnh trêu ngươi nó,anh cũng nhìn thấy nó ,cái nhìn đượm buồn chứ không kiêu hãnh như cái nhìn hồi chia tay nó.
Nó quay mặt bước tiếp, nó thản nhiên đến lạ ,nó không dám chắc là nó có thể kiêu hãnh khi bắt gặp cái nhìn của anh đến vậy ,vậy mà nó bước đi đầy kiêu hãnh.
Tối đó anh xuất hiện ở căn phòng trọ của nó, ánh mắt đượm buồn tỏ vẻ có lỗi nhìn nó, nó cũng không ích kỷ để từ chối lời đề nghị của anh, là muốn gặp nó một lát.
Tối lặng gió nó đứng sát anh để nghe lời biện minh hay lời gì đó tương tự ,nhìn ánh mắt anh nó cũng lờ mờ đoán được.
Tiếng anh ngập ngừng đến tội nghiệp. Em cho anh xin lỗi được không ?
Vì điều gì ? nó vờ hỏi như hả hê như thoát được vẻ yếu lòng mà nó đã từng có " nó nhủ lòng dù anh có nói gì thì kí ức vẫn chỉ là kí ức, nó không thể cho anh thêm một lần nào nữa làm nó tổn thương, bản thân nó tự hiểu rằng, khi nó gặp nỗi đau thì nó đau ghê gớm nhưng khi nó đã lành thì không thể để trái tim tổn thương thêm lần nào nữa.
"Anh đã sai"cho anh sửa lại lỗi lầm được không ? anh đã rất nhớ em !
Phút yếu lòng của tuổi trẻ, phút nông nổi anh đã không làm chủ được cám dỗ, anh biết rằng mình thật tầm thường trong suy nghĩ của em.
Hãy cho anh sửa sai được không em ?
Tiếng anh ném vào khoảng không im lặng, nó đứng đó với những suy nghĩ đan xen, những hình ảnh xưa cũ ùa về.
Cả những kỷ niệm đẹp,cả những gì mất mát xảy ra, "em đã quên mọi chuyện rồi" và có thể bỏ qua tất cả rồi "chúng ta hãy làm bạn của nhau anh nhé " !
Anh !! Anh dừng lại " Dừng lại "
Tiếng nó rơi lỏm thỏm, còn anh cứ thế bước đi như nó không hề tồn tại , nó cố đuổi theo anh " kéo anh lại như ngày xưa nó chơi trò ú òa mỗi khi nó trốn anh rồi anh không tìm thấy "
Em đừng theo anh nữa được không ? Và đừng cố hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn nữa !
Anh gào lên ném cho nó cái nhìn quắc lạnh .....!
Mưa rơi xối xả nó thu mình lành lạnh ,mở choàng mắt nó thấy chỉ là giấc mơ ,một giấc mơ có thật vì nó biết nếu nó gặp anh thì anh cũng đối xử với nó như vậy ...!
Nó đỗ đại học ngày nhận được giấy báo, nó háo hức muốn được nhập học ngay nhưng cũng lo lắng không kém.
Những ngày đầu lạ lẫm, cuối cùng nó cũng đã thích nghi được hoàn cảnh khi mà lần đầu tiên xa bàn tay chăm sóc của mẹ, nó có những người bạn mới và những mối quen biết mới, nó đã nguôi ngoai nỗi buồn cũ .
" Nó bất ngờ khi nhận ra anh cũng học cùng trường với nó, mọi ký ức ùa về làm tim nó đau nhói ! Vẫn ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy và nụ cười ấy, nó thấy như hoàn cảnh trêu ngươi nó,anh cũng nhìn thấy nó ,cái nhìn đượm buồn chứ không kiêu hãnh như cái nhìn hồi chia tay nó.
Nó quay mặt bước tiếp, nó thản nhiên đến lạ ,nó không dám chắc là nó có thể kiêu hãnh khi bắt gặp cái nhìn của anh đến vậy ,vậy mà nó bước đi đầy kiêu hãnh.
Tối đó anh xuất hiện ở căn phòng trọ của nó, ánh mắt đượm buồn tỏ vẻ có lỗi nhìn nó, nó cũng không ích kỷ để từ chối lời đề nghị của anh, là muốn gặp nó một lát.
Tối lặng gió nó đứng sát anh để nghe lời biện minh hay lời gì đó tương tự ,nhìn ánh mắt anh nó cũng lờ mờ đoán được.
Tiếng anh ngập ngừng đến tội nghiệp. Em cho anh xin lỗi được không ?
Vì điều gì ? nó vờ hỏi như hả hê như thoát được vẻ yếu lòng mà nó đã từng có " nó nhủ lòng dù anh có nói gì thì kí ức vẫn chỉ là kí ức, nó không thể cho anh thêm một lần nào nữa làm nó tổn thương, bản thân nó tự hiểu rằng, khi nó gặp nỗi đau thì nó đau ghê gớm nhưng khi nó đã lành thì không thể để trái tim tổn thương thêm lần nào nữa.
"Anh đã sai"cho anh sửa lại lỗi lầm được không ? anh đã rất nhớ em !
Phút yếu lòng của tuổi trẻ, phút nông nổi anh đã không làm chủ được cám dỗ, anh biết rằng mình thật tầm thường trong suy nghĩ của em.
Hãy cho anh sửa sai được không em ?
Tiếng anh ném vào khoảng không im lặng, nó đứng đó với những suy nghĩ đan xen, những hình ảnh xưa cũ ùa về.
Cả những kỷ niệm đẹp,cả những gì mất mát xảy ra, "em đã quên mọi chuyện rồi" và có thể bỏ qua tất cả rồi "chúng ta hãy làm bạn của nhau anh nhé " !
Đăng nhận xét